Khoảng một tuần lễ trước Tết Nguyên đán Giáp Thìn 1964, Bác Hồ bảo Chủ
nhiệm Văn phòng Chủ tịch báo cho Bộ trưởng Bộ Công an Trần Quốc Hoàn,
Tết này Bác muốn đến thăm chợ Đồng Xuân. Sau đó, Bác nói thêm với Bộ
trưởng Trần Quốc Hoàn, sở dĩ Người có ý định đến chợ Đồng Xuân vì đây là
một khu thương mại sầm uất tấp nập, nhộn nhịp nhất ở Hà Nội. Qua cảnh
mua bán ấy, Người sẽ thấy lượng hàng hóa chuẩn bị phục vụ Tết và sức mua
của người dân như thế nào, thành phố có đáp ứng được nhu cầu của đồng
bào ta không.
Để thực hiện ý định ấy của Bác, trước hết, vấn đề đặt
ra đối với Bộ Công an là công tác bảo vệ bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Nhiệm vụ này, lãnh đạo Bộ Công an đã giao cho Cục Cảnh vệ-nay là Bộ tư
lệnh Cảnh vệ. Người được phân công trực tiếp đi theo bảo vệ Bác là đồng
chí Phan Văn Xoàn, sau này là Thiếu tướng, Tư lệnh Bộ tư lệnh Cảnh vệ.
Nay ông đã quá bát tuần, đang ở Thành phố Hồ Chí Minh, vẫn luôn nhớ rất
rõ lần bảo vệ Bác Hồ đi thăm chợ Tết Đồng Xuân-Bắc Qua và đã kể cho
chúng tôi nghe câu chuyện cảm động về Bác Hồ đi chợ Tết năm ấy mà suốt
đời ông không bao giờ quên.
Những ngày giáp Tết sang năm Giáp Thìn,
người mua kẻ bán khắp nơi đổ về Hà Nội rất đông nên công tác bảo vệ có
phần khó khăn phức tạp. Vì vậy, nếu cứ để Bác đi công khai thì nhân dân
ai cũng biết và sẽ ùa tới chào đón Người. Vì ai cũng muốn được tận mắt
nhìn thấy Bác, nghe Bác nói chuyện, như vậy thì việc bảo vệ lại càng
phức tạp khó khăn hơn. Sau khi nghiên cứu cụ thể, lãnh đạo Cục Cảnh vệ
đã báo cáo lãnh đạo Bộ Công an phương án bảo vệ-trong đó có biện pháp đề
nghị Bác hóa trang làm một bác công nhân đi sắm Tết. Đề nghị này, Bộ
trưởng Trần Quốc Hoàn đã báo cáo với Bác và được Người đồng ý theo
phương án ấy.
Hôm đó là ngày 24-1-1963 - tức 30 Tết. Ngày cuối cùng
của năm Quý Mão, mọi người chuẩn bị đón Giao thừa năm Giáp Thìn. Sáng
hôm ấy, Bác rất vui cùng các đồng chí bảo vệ hóa trang cho Bác. Bác đeo
kính trắng mắt tròn, gọng kính nhỏ kiểu kính lão của các cụ đồ nho
thường dùng. Bác mặc bộ quần áo vải cũ, màu gụ đã bạc và khoác chiếc áo
mưa vải bạt có vài chỗ đã sờn, cổ quàng chiếc khăn len màu tối, quấn
nhiều vòng để vừa ấm cổ, vừa che bớt chòm râu, tạo dáng làm cho khuôn
mặt bớt giống Bác, đầu đội mũ cát trắng, chân mang tất màu cỏ úa, đi đôi
dép cao su đen.
|
Chợ Đồng Xuân, Hà Nội thời kháng chiến. Ảnh tư liệu |
Theo phương án đã báo cáo với Bác, 3 người cùng đi chợ Tết này với mối
quan hệ gia đình. Bác Hồ là bố, đồng chí Phan Văn Xoàn là con, đồng chí
Phan Đỉnh (vệ sĩ trực tiếp) là cháu của Bác. Khoảng 9 giờ sáng hôm ấy,
xe ô-tô đưa Bác theo đường Phan Đình Phùng đến phố Hàng Đậu, rẽ qua phố
Hàng Khoai, rồi Bác xuống xe đi bộ vào chợ. Lẽo đẽo theo sau là “người
cháu” xách chiếc làn mây đi chợ, trong làn có mấy củ cà rốt, vài củ hành
tây và mấy mớ rau thơm, đồng chí Xoàn thì đi trước một quãng. Ba bác
cháu hòa lẫn trong dòng người đông vui giữa phiên chợ sáng 30 Tết, trên
đường phố, ai cũng hăm hở lo việc mua bán tấp nập, không ai biết Bác Hồ
lúc này cũng có mặt ở đây.
Thiếu tướng Phan Văn Xoàn nhớ lại, lúc ấy
khi ba bác cháu đi đến cửa sau chợ Đồng Xuân, trước khi vào chợ như
hành trình đã định, thì bỗng nhiên Bác dừng lại. Với dáng vẻ thư thái,
Người đứng ngắm quang cảnh nhộn nhịp, tấp nập người mua, kẻ bán chen
chúc ở đầu chợ Bắc Qua, rồi Bác ngoặt sang trái rẽ vào chợ. Thấy vậy tổ
bảo vệ rất lo, vì trong phương án bảo vệ, Bác không vào chợ Bắc Qua mà
chỉ vào chợ Đồng Xuân nên đồng chí Xoàn làm ra vẻ con đi theo lo cho bố,
bèn gọi: “Bố ơi, đi đường này cơ mà, đường đó chật lắm không đi được
đâu bố ạ!”. Vừa nói lớn để Bác nghe, đồng chí Xoàn vừa giơ tay hướng vào
phía cổng chợ Đồng Xuân, mọi người xung quanh cũng không ai để ý có
chuyện gì.
Nghe vậy, Bác quay lại vừa nhìn đồng chí Xoàn, vừa mỉm
cười rồi khẽ nói: “Bố con ta vào đây đã”. Thế là tổ bảo vệ phải theo lời
Bác. Đồng chí Xoàn liền vượt lên trước rẽ lối để Bác đi. Chợ Bắc Qua
lúc này đông nghẹt, đường vào chợ chật như nêm. Sau một lúc quan sát
cảnh hàng hóa chợ Tết bày la liệt đầy ắp, đồng bào vui vẻ mua bán sắm
sửa, Bác tỏ ý rất vui, rồi sau đó mới qua chợ Đồng Xuân.
Vào trong
chợ, Bác đi chậm lại, có lúc dừng hồi lâu trước một số quầy hàng tạp
hóa, đồ dùng gia đình, quần áo may sẵn và cửa hàng thực phẩm của mậu
dịch quốc doanh thời bao cấp để biết giá cả và thấy sức mua sắm của
người dân. Trong chợ Đồng Xuân cũng chật ních người đi mua sắm và cả
người đi xem cảnh chợ Tết Thủ đô, đôi lúc có người trong đám đông chen
chúc lỡ chạm phải người Bác, họ quay sang ôn tồn lễ phép xin lỗi. Bác
gật đầu độ lượng và cười đáp lại. Trong khi đó đồng chí Xoàn lảng vảng
gần đấy, còn đồng chí Đỉnh xách chiếc làn mây kè kè bên cạnh Bác như hai
ông cháu sợ lạc nhau.
Sau một hồi quan sát trong chợ, đồng chí Xoàn
mời Bác sang thăm các quầy bán hoa tươi cạnh đó. Cả một dãy hàng hoa
rực rỡ sắc màu các loại hoa Tết Hà Nội và các miền quê đưa về. Cạnh các
quầy hoa là mấy cụ đồ nho áo dài the, khăn xếp đen, đeo mục kỉnh, ngồi
chấm phá những câu đối bằng mực tàu trên những khổ giấy đỏ dài, nhiều
người đi chợ đứng xem xung quanh. Sau một chốc, Bác rảo bước tới một
quầy hàng bán hoa huệ gần đấy. Như có ý định trước, Bác ngồi xổm xuống
chọn một bó huệ rất đẹp, đưa lên ngắm nhìn tỏ vẻ rất vừa ý, rồi hỏi chị
hàng hoa:
- Chị ơi, bó huệ này bao nhiêu hở chị?
- Dạ thưa cụ, 5 hào!
Lúc này đồng chí Đỉnh đứng sát ngay sau lưng Bác. Thấy Bác ngồi đây hơi
lâu nên sợ bị lộ, vì Bác trực tiếp trao đổi mua bán e rằng những người
tinh ý sẽ phát hiện ra Bác, nên đồng chí Xoàn bước vội tới nói với Bác:
“Bố để con mua cho”, rồi mặc cả bó hoa huệ giá hai hào. Thiếu tướng Xoàn
kể lại, sở dĩ lúc ấy ông trả với giá thấp như vậy cốt để chị hàng hoa
không bán, rồi lấy cớ mời Bác đi về cho an toàn. Khi nghe chị hàng hoa
trả lời không thể bán được, Bác liền đứng dậy, một thoáng nhìn theo bó
hoa huệ như luyến tiếc rồi đi ngay. Ra chợ được một quãng đến chỗ vắng,
Bác quay lại nói nhỏ với ông Xoàn: “Chú trả như vậy thì đi chợ cả ngày
cũng chẳng mua được gì” và trên gương mặt phúc hậu của Người thoáng lộ
nét trầm lặng không vui.
Thế rồi xuân này qua, xuân khác qua, cứ mỗi
lần chuẩn bị đón xuân năm mới, khi kể lại với anh em bảo vệ và các nhà
báo chuyện này, Thiếu tướng Phan Văn Xoàn vẫn xúc động, bùi ngùi với cả
nỗi niềm thương nhớ vời vợi đối với Bác. Câu chuyện Bác Hồ đi chợ Tết
hơn 45 năm trước vẫn luôn lắng đọng sâu thẳm trong lòng, nay ông ngậm
ngùi hồi niệm nhớ lại từ ký ức một thời làm vệ sĩ bảo vệ Bác:
- Lúc
bấy giờ tôi cảm thấy Bác buồn, tôi cũng buồn và lo, nhưng thực tình là
chưa hiểu vì sao. Dần dần sau này tìm hiểu trong kỷ niệm về đời hoạt
động và tình cảm của Bác, tôi mới được biết Bác vốn thích hoa huệ, nhưng
hồi ấy tôi đâu có biết, thật quá ân hận, nhưng việc đã muộn rồi. Nay cứ
mỗi lần từ thành phố mang tên Người ra thăm lại Thủ đô, tôi lại đến chợ
Đồng Xuân mua một đóa hoa huệ thật đẹp như đóa hoa huệ hơn 45 năm trước
để đưa vào lăng viếng Bác và thăm lại nơi Người ở và làm việc. Thấy
những bông hoa huệ giản dị, trinh bạch, ngát hương đặt trước cửa nơi
Người yên nghỉ trong Lăng và cắm trong lọ để trên bàn làm việc của Người
ở nhà sàn, lòng tôi bỗng se lại xót xa, nghẹn ngào xúc động nhớ Bác
khôn nguôi và không cầm nổi nước mắt. Và, cứ mỗi lần như thế, tôi như
thầm thì thưa với Bác: “Bác ơi, con đã một lần làm Bác buồn. Nơi vĩnh
hằng Người hãy tha lỗi cho con”.
Bùi Đình Nguyên
(Ghi theo lời kể của Thiếu tướng Phan Văn Xoàn)